Paella - Cơm hải sản Tây ban nha

Thứ Bảy, 24 tháng 11, 2012

Gáy người thì lạnh


Tuần rồi mình tậu thêm được mấy cuốn sách của Nguyễn Ngọc Tư. Biết rằng thể nào cũng bị trùng, mỗi cuốn chỉ có một vài truyện mới còn thì đầy lủ khủ truyện cũ đã có ở những cuốn trước hoặc xem ở báo nào đó nhưng mình vẫn vui vẻ móc túi vì đã lỡ mê Tư rồi, mua ủng hộ cho Tư mà.

Tư như là một đặc sản không riêng mình mê mẩn. Những điều Tư viết rất gần, rất thân thuộc mà ai cũng thấy quanh mình, như chuyện của mình, khác biệt duy nhất là Tư biết cách giãi bày cảm xúc rất sâu sắc mà lại nhẹ tênh như nói chuyện phiếm chơi. Thế nên văn Tư dễ đọc, dễ hiểu và dễ cảm, lắm khi cứ vương vấn hoài về câu chuyện ấy, câu chữ ấy.

TÙY BÚT PHẢI LÒNG là một tản văn trong cuốn GÁY NGƯỜI THÌ LẠNH, rất tình và rất duyên, mình chép lại đây chắc là vi phạm bản quyền nhưng hi vọng Tư và nhà xuất bản Trẻ cho qua vì mình chỉ muốn có thêm nhiều người biết truyện của Tư và yêu mến Tư.


GÁY NGƯỜI THÌ LẠNH

TÙY BÚT PHẢI LÒNG

Cha lọm khọm, tóc bạc trắng. Cô con gái kém trí thì có gương mặt vĩnh viễn tuổi lên mười, tóc mỏng nhưng dài, óng mướt. Hai cha con thường cùng nhau đi ăn sáng, đôi khi ta gặp họ trên đường bèn chạy theo một quãng, đôi thi ta gặp họ trong quán bèn dòm lén. Đó là hai thực khách chậm rãi khẽ khàng, và ông cha thỉnh thoảng đừng đũa, vén tóc lên vành tai cho con gái. Ta phải lòng ông già này mất rồi.

Đã khỏi ngưỡng ba mươi, chai mơ mộng nhưng ta vẫn dễ phải lòng người thiên hạ, đôi khi không vì  một nụ cười đẹp, bộ ria hay, ánh mắt ấm, dáng cao ráo hay tóc dày... mà chỉ vì cách họ yêu con. Có lần đi với đoàn thăm khám bệnh từ thiện của Hội nạn nhân chất độc da cam, ta đâm thương một người đàn ông da đenthui, lam lũ. Ông cõng đứa con tật nguyền đến trạm y tế xã áo đã ướt ròng mồ hôi. Vậy mà khi đặt con xuống thềm chờ tới lượt bác sĩ kêu, ông lau mồ hôi cho nó trước, và thằng nhỏ cũng là người uống trước khi ông mua một bịch nước sâm. Chuyến đ1o ta nhận ra mình phải lòng cả ... đàn bà, khi gặp một bà mẹ ôm con trong lòng mà bàn tay chị lúc nào cũng bọc lấy bàn tay con, lúc xoa nhẹ lúc năn khẽ, lúc day day ngón cái vẽ lên lòng tay nó những bông hoa. Cái năm tay sẽ sàng, trìu mến.

Một người yêu thương con mình bằng những hành động tinh tế đến vậy thì dứt khoát không phải là người xấu. Và dù có xấu bao nhiêu thì cũng không tới mức bỏ đi, ta nghĩ vậy. Ta có anh bạn in sách lần nào cũng với cái bìa chán òm chán lắm, hỏi thì anh nói con gái làm cho. Ta tự nhi6en thấy cái bìa đó cũng... được mắt quá chớ. Lại có anh bạn khác tướng tá ra vẻ dân chơi, gặp lần nào cũng sợ nhưng nghe anh nói chuyện cứ đôi ba câu lại khoe “con gái tớ...” ta bỗng hết e dè. Bạn ta nhiều anh sẵn sàng bỏ ta ngồi cơ vơ đằng quán để nháo nhào chạy đi đón con đằng nhà trẻ, thấy thương.

Cũng trong đám bạn ta, có chàng “đa tình viên” nổi tiếng “đại đạo hái hoa”, bạn hay khoe cô X ấy sinh con vài ba tháng đã dứt sữa để hẹn hò với bạn và làm những chuyện ai – cũng – biết – là  - gì – đấy. Bạn tự hào nói tình yêu cô X ấy dành cho bạn dữ dội lắm. Nhưng cứ khoe tới đó thì có cãi nhau, ta nói ông ơi con người ta người ta còn không yêu thì họ yêu gì ông. Có chăng họ yêu bản thân mình. Bạn đổ quạu cãi người ta yêu bằng trái tim còn cô yêu tỉnh trân bằng cái đầu, biết gì mà nói.

Sau đó là một khoảng lặng, ta thì đuối lý và bạn dường như suy nghĩ. Có phải không, khi họ không yêu thương máu thịt của mình, sao yêu được những người dưng chỉ ngang qua đời này như ta, như bạn? Cái gọi là tình yêu có phải là tình yêu?

Giữa cái thời “dò sông dò biển dễ dò...” này, ta chọn cách nhìn người qua cách họ đối đãi với máu mủ, ruột ràng của mình, đương nhiên là không phải lúc nào cũng có độ chính xác cao. Ta vẫn mê mẩn những ông bố như chú cá hề Marlin trong phim :Finding Nemo”, cười đến thắt lòng với Roberto Bengini trong “Life is beautiful”, cay sè mũi với Will Smith trong “The Pursuit of Happiness”... Ta mê cả những người xa lạ, những ông cha nán lại chờ con chơi xích đu tronf sân trường mẫu giáo. Những ông cha lo âu ngồi bên ngoài bơ rào trường thi, xong buổi làm bài mệt nhoài cha đón con bằng cái xoa đầu và hỏi “mệt không ông tướng?”. Những ông cha lủi thủi lấy cùi tay quẹt nước mắt ngày con gái theo chồng.

Ta hình dung vào một bữa không mưa không nắng, trời xui đất xúi có anh nào cũng phải lòng ta, lâm li bảo “anh sẽ từ bỏ tất cả vì em...” (chữ “tất cả” này hiển nhiên là gia đình, vợ con của thằng chả, chớ ta năm mươi tuổi nhăn nheo thì bói đâu ra một anh chàng độc thân vui tính đẹp trai con nhà giàu học giỏi), nhưng nói vậy là rủi cho anh í rồi. Ta có cần nhiều vậy đâu. Ta cần một người yêu mà ta nhìn thấy ở anh có tình – người. Không phải là ta quảng đại bao la như biển Thái bình dạt dào, chỉ là cái thời vàng thau lẫn lộn này, ta dựa một điều gì đó để tin.
Dù ta chẳng nhận được trọn vẹn tình cảm của người...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét